Giải Mã Tống Giang – Kẻ Tàn Độc Nhất Trong Thủy Hử
Giải Mã Tống Giang – Kẻ Tàn Độc Nhất Trong Thủy Hử ? Nguyện quân tử Tống Giang, kẻ tan độc nhất trong Thủy Hử. Kim Thành Thán bình với nhân vật Tống Giang trong Thủy Hử có nói thế này. Đọc Thủy Hử một lần, thấy Tống Giang rất tốt.
Đến lần thứ hai, thấy Tống Giang nửa tốt, nửa xấu. Sang lần thứ ba thì thấy toàn xấu. Rõ ràng, nhận xét của Kim Thành Thán không phải là không có lý.
Lần đầu tiên xem Thủy Hử, tôi thấy Tống Giang là một bậc hào hán, nhân nghĩa tuyệt vời, đất độ trùm thiên hạ. Lần thứ hai, xem lại Thủy Hử thì thấy rằng Tống Giang nhân nghĩa thì có nhân nghĩa. Nhưng mà sao mà ngu chung với triều đình quá vậy? Chính vì cái ngu này khiến bao anh hùng hào hán khác đã vĩnh viễn nằm xuống.
Nhưng chỉ khi thực sự trưởng thành, trải qua đủ trăm ngàn dâu bể, đọc Thủy Hử một lần nữa mới nhận ra rằng Tống Giang hóa ra là một người thâm sâu khó lường. Trong video lần này, chúng ta hãy cùng tìm hiểu về nhân vật Tống Giang, một vị anh hùng nổi tiếng bậc nhất ở Lương Sơn Bạc nhé. Chào mừng các bạn đến với Gold Việt, kênh bài viết truyền giải mã về con người, địa danh, sự kiện về thế giới Trung Hoa cổ đầy kỳ bí.
Tống Giang liệu có phải là một người nhân nghĩa đích thực?
Tống Giang, tự công minh, là một nhân vật nổi tiếng thời nhà Tống ở Trung Quốc. Ông là nhân vật có thật nhưng ít được nhắc đến trong sử sách mà nổi tiếng là nhờ tiểu thuyết Thủy Hử của Thi Nại Am. Trong Thủy Hử, Tống Giang chính là thủ lĩnh của Lương Sơn Bạc, người ngồi ghế cao nhất trong 108 hảo hán Lương Sơn, ứng với thiên khôi tinh, đứng đầu trong 36 thiên cương tinh.
Bởi thường xuyên hành hiệp trợ nghĩa, giúp đỡ người khác, Tống Giang còn có biệt hiệu là Hô Bảo Hĩa, có nghĩa là người kêu gọi chính nghĩa, nổi tiếng khắp thiền hạ, được giới lục lâm thảo khấu, khắp nơi ngưỡng mộ. Tống Giang từng nhiều lần gặp nạn, nhưng chính vì cái danh tiếng của mình trên Giang Hồ, ông đã đều truyền nguy thành an. Hai chữ Tống Giang đôi lúc giống như một tấm kim bài miễn tử, chứng tỏ ông ta phải nổi tiếng nhân nghĩa lắm, nhí.
Nhưng các bạn có để ý không?
Các fan trung thành của Tống Giang đa số đều là đám lưu manh vô lại, chuyên làm nghề cướp của giết người mà sống. Đám người này ít nhiều đều có một chút bản lĩnh và tên tuổi trên trốn Giang Hồ. Từ đó câu hỏi đặt ra ở đây đó là Tống Giang có thật sự nhân nghĩa hay chỉ là nhân nghĩa có mục đích, nhân nghĩa để thu mua lòng người? Chúng ta chú ý nhé, khi còn làm Apti ở Sơn Đông, tức Tống Giang chỉ là một quan chức rất nhỏ lại nổi tiếng thanh bạch, tức là ra cảnh cũng chẳng có được bao nhiêu.
Ây nhưng Tống Giang lại nổi tiếng hào phóng, không tiếc tiền với các anh hùng hảo hán gần xa. Vợ có thể nhịn đói, nhưng bất cứ ai gặp khó khăn, khi đến gặp Tống Giang, người đó nhất định sẽ được ăn ngon. Trước khi đi, thậm chí còn được đưa tiền và luôn được đính kèm thêm câu nói, không nhận nghĩa là không coi ta là huynh đệ.
Ây vậy nên, sau khi Tống Giang lên Lương Sơn, chỉ với cái tên của mình, Tống Giang đã thu hút được hàng chục anh hùng hảo hán. Nguyên nhân rất đơn giản, ấy là bởi vì chỉ cần ủng hộ và đi theo Tống Giang, nhất định sẽ được sống sung sướng, ăn miếng thịt to, uống chén rượu lớn. Đấy là cái tài, cái giỏi của Tống Giang trong việc thu phục lòng người.
Còn tiền ở đâu dùng để thu phục lòng người ư? Xin thưa, khi còn làm công chức thì là tiền tham ô. Khi lên Lương Sơn thì tiền có được là nhờ ăn cướp. Tống Giang biết rõ tiền tài là vật ngoài thân, nên khi ăn cướp được, Tống Giang đều mang ra mua rượu, mua thịt cho mọi người đánh chén, cho em út tiêu xài thỏa thích. Lãnh đạo mà như thế, bọn đệ tử nó không thích mới là lạ đó.
Võ Tòng bị lạnh nhạt ở trại của Sai Tiến, mặc quần áo lam lũ. Thế nhưng biết Võ Tòng có võ nghệ cao cường, thế nên Tống Giang lập tức đối xử lịch sự với Võ Tòng, mua quần áo cho Võ Tòng, trước khi rời đi còn đưa cho một thỏi bạc phòng thân. Tống Giang lần đầu tiên gặp Lý Quỳ, nghe nói hắn ta là tay ma cờ bạc, nên trực tiếp đưa cho hắn 10 lượng để đánh bạc.
Khi thua, lại cho hắn thêm 50 lượng nữa. Lý Quỳ đánh nhau với người ta, Tống Giang giúp hắn bồi thường 20 lạng, quen nhau chỉ mấy ngày nhưng đã cho hắn tới 70 lạng bạc. Vì sao ư? Vì Tống Giang biết Lý Quỳ lỗ mãng, nhưng có sức lực vạn cân, đầu óc ngô si, tứ trì phát triển, rất dễ lợi dụng.
Giải Mã Tống Giang – Kẻ Tàn Độc Nhất Trong Thủy Hử
Thế nên khi đến Lương Sơn, Lý Quỳ trở thành đệ ruột của Tống Giang, trung thành tuyệt đối. Tức là Tống Giang tuy thực sự hành xử nhân nghĩa, hào sảng, luôn miệng nói điều đạo đức, nhưng thực tâm là một kẻ cơ hội, thi ân đều mang mục đích. Tống Giang, một kẻ ngụy quân tử âm hiểm, sẵn sàng giết ân nhân để đoạt quyền, đoạt lợi.
Các bạn có biết không, nhân vật Tống Giang khiến tôi liên tưởng đến quân tử kiếm, giúp nhạc bất quần trong Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim Dung. Đều là phương ngụy quân tử cả, Tống Giang thậm chí còn tai cao hơn nhạc bất quần. Đó là Tống Giang rất giỏi làm truyền thông, đánh bóng tên tuổi.
Nếu như nhạc bất quần chỉ lừa dối ánh mắt của đám nhã nhép, không có danh tiếng, thì Tống Giang suýt lừa khắp thiền hạ. Quả thật, Tống Giang rất biết cách thu phục nhân tâm, nào là kêu gọi chính nghĩa. Đó là thái độ công bằng, sáng suốt, hay giúp đỡ người khác lúc khó khăn, biết mượn thần vai thánh, chôn bia xả cổ, khắc tên 108 người để tạo niềm tin, lại còn khắc tên Tống Giang đứng đầu.
Thế mới đểu chứ. Tồng Lào gây dựng Lương Sơn Bạc đứng đầu là Tiêu Cái, Nguyễn Giang Huỳnh Đệ và Lâm Sung. Nhưng khi giả thần giả thánh, Tống Giang sợ anh em nhắc đến Tiếu Cái, nên đã gạt phắt cái tên của ông ra khỏi tấm bia.
Xem thêm : Quà tặng mạ vàng Gold Việt

Tống Giang bị đuổi, phiêu bạt không nơi nương tựa, được Tiếu Cái thu dụng vào Lương Sơn nương náu. Thèm muốn cơ ngơi của Tiếu Cái đến nhỏ dãi, mà ngoài mặt da vẻ khiêm cung, khéo lấy lòng người khác. Rồi khi Tống Giang lên Lương Sơn mà với cánh đã mạnh, ắt Tiếu Cái phải chết.
Nó vốn là lẽ thường tình vậy. Trong Thủy Hừ, Tiếu Cái quả thật sau đó chết do chúng mũi tên độc có khắc tên Sử Văn Cung sau trận đánh tăng đầu thị. Hùng thủ thật sự là ai luôn là một ẩn số.
Thưa các bạn, ở thời phong kiến Trung Hoa cũ, các hảo hán thường không sử dụng tên độc vì quan điểm. Dùng độc hạ sát kẻ thù là không quân tử. Sử Văn Cung vốn là thầy dạy võ của anh em nhà họ Tăng, người cũng rất trọng mặt mũi, thế nên họ xử không có lý do gì để sử dụng tên độc.
Và quả thật, Sử Văn Cung trước sau cũng không thừa nhận bắn mũi tên này, kể cả khi bị quân Lương Sơn bắt sống và chém đầu. Vì vậy, người bắn tên độc khiến Tiếu Cái lâm bệnh nặng rồi qua đời là một người khác. Nên nhớ, trước khi chết, Tiếu Cái nói về Tống Giang.
Hiền đệ bảo trọng, nếu sau này ai giết được kẻ bắn chết ta, hãy để người đó làm trại chủ Lương Sơn. Câu nói này được hiểu là Tiếu Cái cũng không chắc ai là kẻ đã giết mình. Cái chết của Tiếu Cái có thể xem là một trong số những vấn đề gây tranh cãi nhiều nhất trong Thủy Hử.

Vào thời điểm tiến đánh Trợ Tăng đầu, Tiếu Cái mang theo 5.000 binh mã và 20 đầu lĩnh. Hầu hết các đầu lĩnh trong số này đều là người thân tín. Tống Giang không tham gia đánh trận này, trong khi cao thủ bắn cung số 1 của Lương Sơn là Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh, vốn là đệ ruột của Tống Giang, cũng không hề tham chiến.
Tức là các bạn có thể đoán ra được ai là người đã thực sự bắn chết Tiếu Cái, xong khắc tên, lấy mũi tên độc để phù an cho xử văn cung rồi đấy. Nếu như xử văn cung là người thực sự giết chết Tiếu Cái, vậy trước khi chết, Tiếu Cái đã gọi bẻ tên thế ước là ai bắn được xử văn cung sẽ ngồi trước ghế trại chủ. Sau đó, người bắt được xử văn cung là Kỳ Ngọc Lân, Lư Tuấn Nghĩa.
Tức đang lý Lư Tuấn Nghĩa sẽ được làm trại chủ. Nhưng nếu như thế thì chẳng phải mưu đồ của Tống Giang trở thành công giã tràng hay sao? Không, Lư Tuấn Nghĩa chịu ơn cứu mạng của Tống Giang nên đâu dám nhận ghế trại chủ. Thế là Tống Giang bay ra cách 2 người chia ra làm 2 cánh đi đánh quan quân, ai thắng trước thì lên làm trại chủ.
Nếu thực sự tôn trọng lời trăng chối của Tiếu Cái và không muốn lên làm trại chủ, Tống Giang hẳn sẽ đánh cầm chừng để tạo điều kiện cho Lư Tuấn Nghĩa đánh thắng trước. Nhưng Tống Giang đã dốc sức đánh sát và giành thắng lợi trước, hợp lý hóa việc lên làm thủ lĩnh Lương Sơn Bạc. Xem ra Tống Giang đâu phải kẻ hiền lành ngu chung gì, thực tế phải là người vô cùng âm hiểm mới đúng.
Tống Giang, một kẻ vô lại xảo quyệt vì tư lợi có thể làm bất cứ điều gì. Tống Giang được khắc họa trong thủy thử là nhân nghĩa bậc nhất, dùng khả năng cảm hóa của mình để chiếm chọn lòng tin của 107 anh hùng Lương Sơn Bạc. Trên thực tế, để có được những người tài năng ở Lương Sơn, Tống Giang đã bay ra nhiều mưu kế xảo quyệt, thậm chí là có phần bất nhân bất nghĩa, lạm sát người vô tội để đạt mục đích.
Đó quả thật là hành vi của một kẻ vô lại tàn ác, đáng tận lương tâm vậy. Đầu tiên, người anh hùng nổi tiếng nhất bị Tống Giang hãm hại, phải kể đến đó là tích lịch hỏa Tân Minh, vốn là võ tướng sức địch muôn người. Mặc dù khi nhận nhiệm vụ giải cứu Phủ Thanh Châu, Tân Minh thua trận nhưng thần đã mang tướng lệnh tha chịu chết chưa nhất quyết không cam tâm làm giặc cướp, theo lời rũ rỗ của Tống Giang.
Không thuyết phục được Tân Minh ở lại, Tống Giang dùng độc kế cho người giả dạng Tân Minh đem theo quần mã giữa đêm đến vầy đánh Phủ Thanh Châu. Mặc dù Tống Giang biết khi thi hành mưu kế hiểm độc như vậy, vợ con, những người thân thích của vị võ tướng này sẽ phải chịu những thảm cảnh rất lớn. Nhưng Tống Giang vẫn làm.
Hậu quả, vợ và con Tân Minh bị chi Phủ Thanh Châu là lưu cao sát hại vì cho rằng Tân Minh tạo phản. Trong phút chốc, Tân Minh mất hết vợ con, cơ nghiệp. Khi đó, Tân Minh thân cô thế cô lại ở giữa hang hùng thì đâu còn cách nào mà không gạt lệ ưng thuận.
Sau đó dần dần bị Tống Giang dùng kế độc ếch đun nước sôi để tẩy não. Thứ hai là hành vi tàn ác mất hết nhân tính của Tống Giang và ngô dụng trong việc lôi kéo Mỹ nhiệm công Trù Đồng lên Lương Sơn. Trù Đồng không thuộc dòng dõi danh gia vọng tộc nhưng vì có ơn với Tống Giang nên Giang rất mong đón được vị anh hùng này lên núi.
Nhưng ông này chỉ thích một cuộc sống bình yên, có nhà cửa, vợ con đùa hề, con điên mới đi theo Tống Giang làm cướp. Thế là để ép được Trù Đồng, Tống Giang đã cho người cướp lấy đứa bé 4 tuổi, vốn là con quan phủ Thương Châu mà Đồng đang trong coi, thế rồi sát hại. Vậy là vị hảo hán Trù Đồng buộc phải trở thành kẻ bất nghĩa với người mà mình hàm ơn là quan phủ Thương Châu, đành lòng đi theo đảng cướp của Tống Giang đến hết đời.

Hay như trường hợp của Lưu Tuấn Nghĩa vốn là tướng tài của nhà Tống vì bị đồng quán ganh ghét hãm hại nên bị cách trức, đánh 50 trượng rồi cho cởi sáp về quê làm ruộng. Dù mất trước, nhưng Lưu Tuấn Nghĩa vẫn còn xa tài đồ sộ, giọng trà để lại, trở thành một viên ngoại giàu có bậc nhất ở đất Hà Bắc. Người vừa nhiều tiền, lại vợ đẹp con khôn, ra cảnh êm ấm, họa con điên mới đi tạo phản.
Nhưng theo lệnh của Tống Giang, Ngô Dụng đã lừa cho Lưu Tuấn Nghĩa tự tay viết thư cội ý tạo phản lên vách, rồi sau đó chính Ngô Dụng phím cho ly cố, để tên người hầu vô lại này tâu với triều đình. Tuấn Nghĩa bị bắt giam, đánh cho thừa sống thiếu chết, bị lưu đầy và sống những ngày tận khổ. Câu chuyện về cách hành xử của Tống Giang với Lưu Tuấn Nghĩa có điều gì đó rất giống với cách mà Ba Kiến đối xử với Trí Pheo.
Chính Ba Kiến để Trí Pheo vào cảnh tù tội, rồi khi Trí ra tù, người đàn ông gian manh này cưu rỗi cuộc đời của Trí, sau đó biến Trí thành tay sai đắc lực cho mình. Tống Giang cũng vậy, chính ông và Ngô Dụng đã lập mưu đẩy Lưu Tuấn Nghĩa vào cảnh tù đầy, rồi lại tìm cách cướp ngục, hòng cứu cho kỳ được Lưu Tuấn Nghĩa ra. Lưu Tuấn Nghĩa thoát khỏi chốn lao tù thì biết ơn Tống Giang vô hạn.
Từ đó về sau, Nghĩa một lòng một dạ đi theo Lương Dân Bạc. Đây thực sự là một trường hợp anh hùng cực kỳ tội nghiệp trong thiên truyện Thùy Hữu Vậy. Hỡi ôi, đọc kỹ về hoàn cảnh của Tân Minh, Lưu Tuấn Nghĩa, Chu Đồng, Tử Ninh thì ai còn tin vào lời thề ở Tụ Nghĩa Đường, tin vào lá cờ Tím Nghĩa mà Tống Giang đã dương lên.
Có chăng đó cũng chỉ là lời lừa mị của kẻ san hùng. Tống Giang giả vờ nhướng trước đầu lĩnh cho Lưu Tuấn Nghĩa, đó là hành động giả dối như Lưu bị vút con xuống đất. Tống Giang giết vợ riêng bà Tích, xong không dám ra nhận tội mà lại chạy trốn, chẳng bằng một phần mười võ tòng.
Để thu phục Tân Minh, Lưu Tuấn Nghĩa, Tống Giang dùng mưu giết hại rất nhiều dân lành, gây sự hiểu lầm không thể biện minh cho Tân Minh. Đó là hành động của kẻ dã tâm tàn ác, chứ nào phải hảo hán nhân nghĩa gì. Cái danh ma của Tống Giang còn thể hiện ở chỗ, bản thân ông ta là kẻ cầm đầu một đám cướp, nhưng đầu óc lúc nào cũng nghĩ đến chuyện được ăn lục vua, Lưu tiếng thơm sử sách.
Tống Giang chống Triều Đình, nhưng trong lòng suốt ngày mong được Triều Đình đến đón về. Đến khi được Triều Đình rụ rỗ thì tham danh, phản bội anh em. Cuối cùng, ông ta đem cả bọn ra hàng Triều Đình để mưu cầu địa vị.
Dần dần, cả đám người này đều bị Tống Giang hại chết. Trên thực tế, Tống Giang thực là một kẻ đạo đức giả, sảo quyệt tan độc. Lãnh đạo một nhóm lương sơn bạc vốn là một lũ giặc cướp giết người như ngoé.
Chẳng qua là bấy lâu nay chúng ta chưa đọc thật nhiều, ngẫm thật sâu về thủy hử đấy thôi. Theo các bạn thì Tống Giang là người như thế nào?